Tôi nhớ tiếc vì bỏ 300 triệu tìm siêu xe nhưng năm chỉ đi xa đôi lần - VnExpress Gia đình

Dưới đây là san sớt của anh Phùng, ở Cầu Giấy, Thủ đô, về việc đổ phổ thông tiền tậu nhưng không có tài năng "nuôi" xe, khi mà thực tế sử dụng rất ít dẫn đến việc hoang phí. 

Tôi là kỹ sư điện, khiến điều hành công nghệ của một văn phòng ở trung tâm Hà Nội, lương tăng trong khoảng 13 triệu năm năm trước, đến giờ là 20 triệu. Bà xã lương văn phòng, doanh thu chỉ vài triệu lo được cho mình cô ấy, tôi cũng không đòi hỏi cô ấy góp phổ quát, tháng 1-2 triệu. Chúng tôi có nhì con bé xíu, đang ở phổ biến cư cùng nhà ông bà nội, đi xe máy đi làm nên không tốn tiền nhà, một bốn tuần chỉ tốn khoảng chục triệu gồm tiền ăn ở gửi ông bà, tiền học cho con ở trường công và tiền sinh hoạt riêng của nhị hiền thê chồng. 

Năm 2013, bà chị họ "thải" ra chiếc xe cũ nhập từ Hàn Quốc, còn khá mới, không hay hỏng vặt. Tôi cũng thu thập được một ít khi đó nên được người thân khích lệ sắm lại, giá 300 triệu xem như vừa bán vừa cho (vì thời điểm đó xe ấy bán ra ngoài được gần 400 triệu). "Xe cỏ" thôi nhưng tôi cũng đầu cơ thêm chục triệu để độ lại một số thứ linh tinh như lắp camera, thay lót sàn, gắn đầu nghe nhạc, trang bị diệt khuẩn, mua bình cứu hỏa mini, bảo dưỡng toàn cục...

Trước khi mua, tôi cũng ngoại trừ đa dạng tới chỗ để xe, nghĩ dễ chơi sẽ để vòng quanh nhà như phổ thông hộ khác vẫn làm cho. Chỉ một số ít hộ trong khu chung cư nơi tôi ở đưa xe xuống hầm, phải trả phí gần một triệu mỗi tháng. Tôi cũng dự định ngày nào mưa thì đi khiến cho bằng oto, ngày thường đi xe máy, tiền xăng chắc không tốn mấy. Chính yếu là sẽ rất sướng khi được về quê hay đi chơi xa. 

Quả thực một số 04 tuần đầu tậu về rất thích, bốn tuần nào tôi cũng đưa mái ấm đi chơi xa 2-3 chuyến vào cuối tuần, số ít là vì công tác thực sự, còn chủ quản là "vẽ" ra cớ để đi cho đỡ cuồng chân, hứng lên là phóng xe ngoại thành câu cá hoặc đi vãn cảnh chùa, hoặc đi ngao du một vài điểm gần nhà. Đi xa quá thì tôi không chạy xe nhà, vì lái một bản thân cũng rất mệt. 

Doanh thu không cao, nên một thời điểm sau tôi bắt đầu thấm những chi tiêu phát sinh mà trước đây không ngờ đến. Sau khi mua xe một năm, quành khu nhà tôi người ta làm mới khu vực chợ, đường đi, không cho đỗ xe ở trên đường mà phải vào bãi gửi, thế là 04 tuần nào tôi cũng mất 1 triệu. Mà tôi cũng không dám để hòa bình ở ngoài nữa sau một vài vụ xe láng giềng bị vặt trộm gương, thậm chí bị trộm mở cửa xe trong đêm. Đi làm cho bằng ôtô khá bất tiện vì quãng đường chỉ 8 km, nhưng tốn hơn nửa tiếng, lại mất thêm 500 nghìn tiền gửi xe ở tổ chức, bởi vậy sau một vài tháng tôi đành cho nó đắp chiếu ở nhà.

Tính sơ sơ tiền gửi xe mất 12 triệu một năm, cộng với tiền phí bảo trì con đường bộ và các sửa chữa vặt vãnh khác, tổng cộng hết 15-18 triệu. Mỗi chuyến đi chơi xa ít thì cũng tốn 5-7 trăm nghìn, đắt thì cả triệu tiền xăng xe, phí cầu đường, phí ăn uống dọc con đường và tậu quà cáp mang về. 

Đau nhất là chỉ trong một năm đầu, 3 lần tôi bị cảnh sát giao thông bắt phạt vì những lý do rất đần độn, như vượt quá tốc độ tí đỉnh (do lơ đễnh) hoặc đỗ xe không đúng địa điểm khi cho con xuống đi tè. Mỗi lần đều phải mất một vài trăm nghìn tiền phạt. Vì bị phạt phổ quát nên tôi cũng "chờn" khi đi xe vào phường, mà chỉ đi quành ở ngoại ô hoặc ra tỉnh khác.

Tính ra một năm, tôi phải chi khoảng 25-30 triệu để nuôi xe và các chuyến đi bằng xe nhà, tốn bằng nuôi nhị đứa con đang học trường công.

Trong khoảng năm thứ hai, số lần tôi và cả nhà lên xe "đi dạo" ít dần đi, chỉ còn là vào các thời điểm nghỉ lễ lớn, vả lại các điểm gần để đi chơi quen mãi cũng chán. Cho đến năm rồi, trừ những chuyến đi gần đơn nhất bốn tuần đôi lần, tôi thực sự chỉ còn dùng xe nhà cho 3 chuyến đi xa, gồm chuyến đầu năm về quê thê thiếp, chuyến giữa năm về giỗ ông bà ngoại và gần đây nhất là cho con về nghỉ hè ở quê mẹ. Tôi có hai anh chị đang ở cách đó mười mấy km, nhưng cũng ít khi đi xe sang nhà anh chị chơi, mà sử dụng ô tô buýt cho luôn tiện, vì xe buýt đỗ ngay chân nhà. 

Năm rồi, tôi đăng ký tậu nhà tầm thường cư, sau một vài đợt đóng đầu thì tới bốn tuần 6 gần đây còn thiếu khoảng 400 triệu nữa, phải đóng khiến cho nhị đợt. Số tiền đó không quá lớn nhưng tôi sẽ phải vay mượn thêm và trả trong một vài năm. Không muốn nợ nần, và cũng được ba má phân tách để lại chiếc xe bây chừ là thêm gánh nặng, trong khi việc sử dụng không phổ quát, tôi quyết định bán. 04 tuần 7 vừa rồi, đúng đợt xe cũ hạ thấp giá ồ ạt, tôi may mắn nhanh tay bán vẫn được giá 290 triệu (vì là xe nhập nên dễ bán), đủ để đập bớt tham gia khoản sắm nhà, còn mấy cậu bạn tôi quen bán xe bị hạ thấp giá thê thảm. 

Tính kỹ lại, với số tiền bỏ ra để nuôi xe trong mấy năm, và số lần được đi chơi xa, thì chi phí cho mỗi lần như thế lên đến một số triệu đồng, đắt hơn nhiều so với việc tôi thuê xe ngoài. Đương nhiên, ích lợi ý thức và cả sự dễ dàng của việc có xe là chẳng thể phủ nhận, nhưng với các mái ấm dân gian như tôi, trong việc bằng vận chi phí, nó vẫn còn là quá tầm với. 

Đức Phùng


Có thể bạn quan tâm: Cúng tết nguyên đán

Nhận xét