Chuyện con trẻ 2: Ôi trời! Phòng mình đây sao?

Chuyện con trẻ 2: Ôi trời! Phòng mình đây sao?
phu-nu-8-chuyen-con-tre-2-oi-troi-phong-minh-day-sao-hinh-anh 3

Chuyện con trẻ 2: Ôi trời! Phòng mình đây sao?

Ai cũng nhất trí một điều, sự riêng tư là một món nữ trang quý. Nhưng khi có hai chị em gái trong một nhà, món nữ trang quý ấy đôi khi quá xa xỉ đối với một trong hai người.

Tôi cứ sợ cái giây phút đi học về rồi vào phòng. Thế nào mỗi ngày cũng có một chuyện. Vài giờ rời phòng đến trường đủ dài để thiên đàng bình yên của tôi bị xới tung lên. Hôm nay chắc chắn cũng thế!

phu-nu-8-chuyen-con-tre-2-oi-troi-phong-minh-day-sao-hinh-anh 4

Vừa vào nhà, mẹ cất tiếng nghe thật tươi tỉnh “Chào con”, kèm theo là một nụ cười. Dường như không có gì trục trặc. Bà hỏi thăm tôi học hành trong ngày ra sao, có bài làm ở nhà không và linh tinh đủ thứ chuyện. Tôi vẫn thấy nghi hoặc. Có thể mẹ lại sơ suất! Hôm qua, tôi phát hiện vụn bánh sô-cô-la dính quanh mép bức tượng thiên thần bằng sứ nho nhỏ rất đáng yêu có đôi cánh lấp lánh kim tuyến và mái tóc vàng dài óng ả, một báu vật trong thế giới nhỏ bé tôi có. Thế mà làn môi hồng duyên dáng của thiên thần lại bị trét đầy sô-cô-la. Rõ ràng con bé Callie thấy bánh ngon đến nỗi đã muốn đút cho cả thiên thần của tôi ăn. Chuyện không thể cười được.

Tôi đưa mắt rảo quanh tìm Callie, cô em gái mới lên ba quậy phá. Không thấy nó đâu nhưng lại nghe tiếng TV sôi rào rào trong một phòng khác. Chiều nào nó cũng khoái xem phim hoạt hình, mở lung tung kênh và điều chỉnh âm lượng TV hết nhỏ đến to. Khi tôi rà soát phòng khách mới để ý mọi thứ bị xáo trộn lung tung. Trên sàn nhà la liệt đồ chơi nhưng hình như không có thứ nào của tôi. Một vài búp bê mất đầu, dăm khối lego, những con thú nhồi dính nước ép, vài trái nho xanh rơi rớt nhét trong thảm còn băng video vương vãi khắp nền. Niềm hy vọng của tôi đang dâng lên dần dần. Nếu Callie tập trung sức “tàn phá” của nó vào cả phòng khách thì có lẽ…

phu-nu-8-chuyen-con-tre-2-oi-troi-phong-minh-day-sao-hinh-anh 5

Tôi đi vòng, ghé mắt vào phòng xép bên cạnh. Đúng là con bé đang ở đó, đôi chân mũm mĩm xoạc duỗi ngồi thoải mái trong sofa, đôi tay dính nhớt nhát đang mày mò chiếc remote TV. Mái tóc vàng vừa dày vừa dài của nó giờ rối tung trông như nó vừa nghịch cát. Lạ một điều là chiếc váy hai màu xanh, hồng bé mặc vẫn cứ sạch tươm - chuyện quá bất bình thường. Tôi suy diễn là Callie đã nghịch quá, bẩn hết quần áo, nên mẹ phải thay bộ khác. Xem ra lý do này thuyết phục hơn là tin con bé quậy đến thế mà vẫn giữ được đồ sạch. Đành phải chấp nhận ý nghĩ đó thôi, không cách nào khác. Ai chứ cái con phá hoại, tên khủng bố 3 tuổi, kẻ đe dọa cuộc sống chị nó như em gái tôi không phải là mẫu trẻ “ngoan” đến thế.

Đang dán mắt vào TV thấy tôi nó ngước lên. Trên mặt nở nụ cười rộng đến mang tai, cái cười toe toét kèm tiếng vỗ tay. Tôi ngạc nhiên là không thấy hai bàn tay nó dính vào nhau.     

“Chị Sissy!” Con bé phóc khỏi ghế chạy đến ôm ghì hai đầu gối như muốn bế hổng tôi lên.

Tôi cố dấu ánh mắt nghi ngờ, ráng nở nụ cười với em “Chào Callie”. Khi vò đầu con bé, vụn bánh từ tóc nó bay ra như bụi trong phòng. Chỉ các vụn bánh lốm đốm trên sàn tôi hớt hải “Cha chả Callie” và quay lưng bắt đầu vừa lo vừa trèo lên phòng.

Đến đầu thang ý nghĩ tôi đã đầy những phỏng đoán. Hôm nay sẽ là trò gì đây? Nho bị nhét vào đầu đĩa CD? Bộ sưu tập các con gấu sứ tôi qúy như vàng bị bút dạ tô vẽ nguyệch ngoạc? Hoặc chúng có thể bị đập vỡ tan tành rồi mảnh sứ cũng bị tuồn vào đầu đĩa? Cửa phòng tôi còn đóng, một dấu hiệu tốt. Biết đâu hôm nay còn bé không lẻn vào trong này. Biết đâu mẹ đã giữ được con nhóc quậy cấm cửa phòng chị. Niềm hy vọng dâng cao đến nỗi tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

phu-nu-8-chuyen-con-tre-2-oi-troi-phong-minh-day-sao-hinh-anh 6

Đưa tay đẩy cửa phòng…

Và cảnh tôi thấy là bãi chiến trường! Phủ trên sàn là chính thứ tôi đã thấy từ tóc Callie bay lên lúc nãy, nhưng nhiều hơn gấp bội! Vụn bánh tứ phía, mọi nơi- trên giường, sàn nhà, trên kệ sách và đúng như tôi đoán, bay ra cả từ đầu đĩa. Tôi thấy tiếp một chiếc lon không bị quẳng trong góc phòng. Mứt anh đào! Con bé đã trét thứ mứt này ra khắp phòng chị nó! Tôi chạy ào xuống thang lầu, nhanh như chưa bao giờ chạy, suýt té đến ba lần rồi đụng đầu với mẹ vẻ mặt đang đầy bỡ ngỡ.

Khuôn mặt đỏ rần giận dữ tôi thét ầm lên “Nó lại phá nữa rồi!”

“Ôi trời, mà sao?” Mẹ hai tay ôm mặt dường như sợ phải nghe chuyện tôi sắp tố khổ.

Tôi nghiến răng buột miệng “Mứt anh đào”

Khuôn mặt mẹ giãn ra như đã hiểu “À! Chuyện đó…Mẹ làm mì spaghetti cho nó ăn. Rồi chắc có lẽ mẹ đã bỏ quên lọ mứt trong phòng con”. Bà thở dài tiếp “Đừng lo, mẹ sẽ lau chùi sạch rồi bảo bố đánh cho con ổ khoá cấm cửa Callie ngay tối nay”.

phu-nu-8-chuyen-con-tre-2-oi-troi-phong-minh-day-sao-hinh-anh 7

Tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn và giờ đây biết rằng rồi căn phòng sẽ thực sự lại thuộc về riêng tôi. Nhưng vẫn còn bực con bé nên tôi đi vào phòng khách định nẹt cho nó một trận.

Tôi bắt đầu “Callie…”

“Chị Sissy!” Con bé reo lên, đôi mắt nâu to ngời ngời niềm vui. Nó vừa la vừa phóng ra khỏi ghế, ôm chầm lấy đầu gối tôi vẻ mừng rỡ đến nỗi tôi chỉ đành nhìn xuống đứa em mà mỉm cười. Thế đấy, nó chỉ mới ba tuổi và đang khao khát tìm hiểu thế giới. Có một thứ tình cảm rất dịu dàng len vào tâm hồn khi mỗi người được ai đó ít tuổi hơn mình yêu thương, và tôi đã hiểu lý do tại sao con bé cứ chọn phòng chị để khám phá và nghịch ngợm - bởi vì nó ngưỡng mộ tôi, người chị lớn của nó.

Mẹ giữ lời hứa dọn dẹp phòng tôi sạch sẽ tinh tươm không còn một vết ố. Bố đánh một ổ khoá cửa ngay tối đó. Và …. cả hai người mua cho tôi một đầu đĩa mới, còn tốt hơn cái cũ đã bị Callie phá hỏng bằng mứt anh đào con bé nhồi nhét bên trong.

Khăn Choàng Xanh

(Theo Aidan Trenn, 8 tuổi)

http://ift.tt/2rVPKiv Tham khảo bài viết gốc tại: Phụ nữ 8

Nhận xét